- Chịu đủ rồi, chúng ta chịu đủ rồi.
Trong đám đệ tử cũ lập tức có từng tiếng gầm vang lên. Mấy năm nay đệ tử Phi Linh môn quả thực đã chịu đủ rồi. Đệ tử mới nhìn thấy đệ tử cũ như vậy lập tức phụ họa, thả ra sự khó chịu trong người đoạn thời gian này.
Lục Lâm Thiên nhìn chăm chú vào đám người phía dưới, phất tay ý bảo mọi người ngừng lại, lập tức tiếng ầm ĩ biến mất.
- Nếu chịu được rồi thì nói cho ta biết, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Lục Lâm Thiên nhìn mọi người ánh mắt trầm xuống rồi hỏi.
Chúng đệ tử nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.
- Chịu đủ rồi thì chúng ta phải gϊếŧ nam nhân của bọn hắn, đoạt nữ nhân của bọn hắn, đoạt địa bàn của bọn hắn.
Trong đoàn người, sau khi yên lặng ngắn ngủi lập tức có một thanh âm vang lên.
- Gϊếŧ nam nhân của bọn hắn, đoạt nữ nhân của bọn hắn, đoạt địa bàn của bọn hắn.
- Gϊếŧ nam nhân của bọn hắn.
- Đoạt nữ nhân của bọn hắn, đoạt địa bàn của bọn hắn.
Lập tức trong đoàn người truyền ra không ít tiếng phụ họa hóa thành tiếng gầm không ngừng quanh quẩn trên không trung.
- Vừa rồi là ai nói? Đứng ra cho ta.
Lục Lâm Thiên nhíu mày, một tiếng quát lập tức vang lên trong Thiên Môn cốc. Thanh âm rung động màng nhĩ khiến cho đám người đnag lớn tiếng phụ họa tức thì yên tĩnh.
- Ai là người thứ nhất nói, đứng ra. Lẽ nào có gan nói lại không có gan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-phong-thien-ha/128572/chuong-1932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.