Sắc mặt Lục Lâm Thiên ngưng tụ, cười quỷ dị, thân ảnh không lùi mà tiến tới, trong giây lát quyền ấn kia đã rơi lên người Lục Lâm Thiên.
– Ngươi cũng nếm ta một quyền!
Thanh Linh khải giáp lõm vào, nhưng chưa phá nát, ngay tiếp theo sau chân khí của Lục Lâm Thiên giống như biển khơi mênh mông, bao trùm tràn ra, mãnh liệt rít gào.
– Oanh!
Chân khí ngưng tụ, hội tụ thành quyền ấn nhanh như chớp oanh kích về hướng Tiêu trưởng lão.
Xuy!
Sắc mặt Tiêu trưởng lão đại biến, không ngờ Lục Lâm Thiên cứng rắn tiếp nhận một quyền của hắn, lại muốn phản kích, bởi vì tốc độ quá nhanh nên hắn không kịp tránh né, chỉ có thể bố trí hộ thân cương quyển.
Oanh long long!
Một quyền nện lên hộ thân cương quyển, cương quyển lung lay sắp đổ, lõm xuống thật sâu, khe nứt lan tràn nhưng vẫn chưa phá nát.
Đặng đặng!
Tiêu trưởng lão lại bị đẩy lui, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Xuy!
Ông!
Liêu trưởng lão đã lao tới sau lưng Lục Lâm Thiên, cùng một thời gian thân ảnh Lục Lâm Thiên lại biến mất thêm lần nữa.
– Nếm ta thêm một quyền!
Lục Lâm Thiên lại lao tới trước người Tiêu trưởng lão, một quyền hung hăng nện xuống, ưu thế tốc độ làm Tiêu trưởng lão không thể tránh né.
Tiêu trưởng lão lại đánh ra một quyền, Lục Lâm Thiên vẫn tiếp tục đón nhận nhưng quyền của hắn lại hung hăng đập lên người Tiêu trưởng lão, hai người giao thủ, không gian vặn vẹo phá nát, chính là công kích lưỡng bại câu thương.
Đương nhiên Lục Lâm Thiên không ngu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-phong-thien-ha/128872/chuong-1632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.