Phong cảnh hiệp cốc thay đổi khiến người thoải mái hơn. Hiệp cốc âm u tạo thành bức tranh thiên nhiên đẹp tuyệt hút hồn người, khuyết điểm duy nhất là bầu trời xám xịt.
Thúy Ngọc khẽ nói:
– Hiếm khi có lúc nào ngươi không tu luyện.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Thì cũng cần nghỉ ngơi một lúc.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm phương xa bên dưới thác nước, chỗ cung điện cổ xưa toát ra khí tức xa xưa tang thương. Trong lòng Lục Lâm Thiên luôn suy nghĩ một điều, khi nào thì Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh mới xuất quan?
Thúy Ngọc đầy ẩn ý nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:
– Sắp tới ngày ra ngoài rồi, thoáng chốc đã qua nửa năm.
Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm:
– Đúng rồi, sắp qua nửa năm.
Nửa năm trôi qua thật nhanh.
Thúy Ngọc cúi đầu nhìn thác nước đổ ào ào bên dưới, khẽ nói:
– Sau khi trở lại Vân Dương tông rất có thể ta sẽ rời đi ngay.
Lục Lâm Thiên hỏi tới:
– Rời khỏi Vân Dương tông? Nàng định trở về trấn Thanh Vân?
Thúy Ngọc nói:
– Không, là đi một nơi thật xa, có lẽ sau này khó thể đi ra ngoài.
Lục Lâm Thiên không biết nên nói cái gì, ậm ừ:
– À.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm Thúy Ngọc cúi mặt, đường nét mặt mày tinh xảo vẫn động lòng người. Biết tin Thúy Ngọc sắp đi, không hiểu sao lòng Lục Lâm Thiên ngơ ngẩn, cảm giác là lạ.
Cảm giác ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn mình đăm đăm, Thúy Ngọc ngước đầu lên, mắt đẹp nhìn thẳng hắn:
– Đang nhìn cái gì?
Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-phong-thien-ha/129917/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.