– Giá!
Trên đường cái có đoàn thiết kỵ bay nhanh đến tốc lên bụi mù, khoảng năm chục người, khiến những người qua đường chú ý.
– Hình như là người Phi Linh Môn, trước kia ta từng gặp.
– Đó là Hồ trưởng lão của Phi Linh Môn!
Năm mươi bóng người lao nhanh qua, là Hồ Nam Sinh và năm mươi đệ tử Phi Linh Môn.
Đám đệ tử Phi Linh Môn nhảy xuống ngựa, tôn kính hành lễ trước Lục Lâm Thiên, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh:
– Bái kiến chưởng môn, đại trưởng lão!
Lục Lâm Thiên nói:
– Đứng lên đi.
Có Thiên Sí Tuyết Sư nên Lục Lâm Thiên xuất phát chậm hơn lại đến trấn Đoàn Sơn trước đoàn người Phi Linh Môn, hắn mới đi dạo một vòng xong.
Đám đông vây xem ngạc nhiên.
– Thì ra thiếu niên là chưởng môn của Phi Linh Môn!
Hèn gì thiếu niên dám gϊếŧ người Cửu Hoa Môn, hóa ra là người Phi Linh Môn đến. Thiếu niên áo xanh, lão nhân áo đen là chưởng môn, đại trưởng lão của Phi Linh Môn.
Lục Lâm Thiên đến gần thiếu nữ mặc vải thô, hỏi:
– Tên của cô nương là gì?
Thiếu nữ không dám nhìn thẳng Lục Lâm Thiên, nhỏ giọng nói:
– Ta tên Nhan Kỳ thưa đại nhân.
Khí thế vô hình từ Lục Lâm Thiên làm thiếu nữ không dám nhìn thẳng, khóe mắt liếc trộm. Thiếu niên tuổi gần bằng nàng nhưng đã là chưởng môn Phi Linh Môn, Nhan Kỳ rất là tò mò.
Lục Lâm Thiên ngoái đầu nói với Hồ Nam Sinh:
– Hồ trưởng lão, sau này miễn tiến cống của cửa hàng này, chờ giải quyết xong chuyện hãy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-phong-thien-ha/130108/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.