Trong đám người, một bóng dáng mảnh khảnh biểu tình giật mình sau đó hưng phấn, mắt hí tràn đầy ý cười:
– Là hắn, đúng là hắn! Ta được cứu rồi, cảm tạ trời đất!
Nếu Lục Lâm Thiên có mặt ở đây sẽ nhận ra người này chính là Lưu Nhất Thủ đã lừa hắn trong hiên Tinh trấn. Nhưng cũng phải cảm ơn Lưu Nhất Thủ, không nhờ gã thì Lục Lâm Thiên không lấy được Thiên Sí Tuyết Sư.
Lưu Nhất Thủ lấm la lấm lét lấy đâu ra một con ngựa theo đuôi đoàn người Phi Linh Môn từ xa.
Đoàn người lao nhanh trở về, khi Lục Lâm Thiên quay lại Phi Linh Môn trời đã hoàng hôn.
về nơi ở, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hỏi:
– Như thế nào? Thuận lợi không?
Lục Lâm Thiên trả lời:
– Đã gϊếŧ hết người Tụ Bảo Môn, những thứ khác đều ổn.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cười gằn:
– Sát phạt dứt khoát, xem như tâm ngoan thủ lạt, ta thích.
Lục Lâm Thiên nói:
– Không ngờ sau lưng Tụ Bảo Môn là Cửu Hoa Môn, Tụ Bảo Môn do Cửu Hoa Môn âm thầm quản lý. Cửu Hoa Môn đã sớm thò chân vào trấn Hoa Môn.
Lục Lâm Thiên đọc ký ức trong đầu Linh Sư tứ trọng mới biết chủ nhân của Tụ Bảo Môn là Cửu Hoa Môn, Tề Bàn Tử và Linh Sư tứ trọng đều là đệ tử Cửu Hoa Môn.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh bất ngờ ồ lên:
– A?
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hỏi:
– Tiếp theo ngươi định làm gì?
Lục Lâm Thiên lạnh lùng cười:
– Sắp đến đại hội tông môn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-phong-thien-ha/130144/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.