Lục Lâm Thiên nói:
– Tất cả đệ tử Phi Linh Môn nghe đây, không có thực lực thì tùy thời sẽ bị gϊếŧ, sau này cố gắng tu luyện vào. Hôm nay bị La Sát Môn xông vào trong sơn môn, ta hy vọng trong tương lai gần các ngươi sẽ lao vào sơn môn La Sát Môn, báo thù cho những sư huynh đệ đã chết.
Trương Minh Đào hét to một tiếng:
– Tất cả quay về tu luyện, chúng ta phải báo thù, gϊếŧ đến La Sát Môn!
– Báo thù, chúng ta phải báo thù cho các huynh đệ trong môn!
Lục Lâm Thiên nói với Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh:
– Đông lão, nơi này giao cho người, ta đi trị thương.
Lão độc vật xuất quan, Lục Lâm Thiên có thể yên tâm trị thương.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh bảo đảm:
– Đi đi, mọi chuyện có ta lo.
Phương Tân Kỳ lên tiếng:
– Chưởng môn, để ta dìu đi.
Phương Tân Kỳ dìu Lục Lâm Thiên rời khỏi quảng trường đã bị san bằng, đi hướng chỗ ở.
Lục Lâm Thiên rời đi, Chu Ngọc Hậu vội hỏi Trịnh Anh:
– Tứ sư muội, Từ Phục Quan thật sự bị chưởng môn gϊếŧ sao?
Trong lòng Chu Ngọc Hậu không tin chút nào, Từ Phục Quan có tu vi Vũ Phách nhị trọng.
Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi, Hồ Nam Sinh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Trịnh Anh
chằm chằm, bọn họ cũng rất tò mò.
Trịnh Anh hít sâu, nói:
– Từ Phục Quan có bao tay bạch ngọc tinh ti, sau khi ta bị thương định kêu các người đi ra nhưng chưởng môn nói không cần, chưởng môn đích thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-phong-thien-ha/130168/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.