Lâm Tố Đình bưng mặt, vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng.
Lâm Tố Đình đi rồi, chiếc áo vẫn còn được đặt ngay ngắn trên bàn.
Tần Thiên Nhân cũng không buồn cầm lên.
Chàng vẫn đứng đó, nghe lòng nhẹ tênh.
Tất cả đã được giải quyết, mặc dù chàng có hơi buồn vì trước nay vẫn xem nàng là muội muội, giờ lại làm nàng tổn thương quá nhiều.
Tần Thiên Nhân lắc đầu xua đuổi cảm giác thương cảm ra khỏi đầu, đi đến góc phòng, từ khi bước vào phòng, chàng đã nghe có tiếng cọt kẹt khẽ phát lên ở nơi này.
Trên giường chăn bị đội lên.
Chàng tiến lại hất cái chăn ra, quả nhiên trong đó có người nằm quay mặt vào tường.
Tần Thiên Nhân khẽ lắc đầu cười, dùng tay chọc vào lưng người này, vẫn không thấy động tĩnh gì, dùng tay lật lại xem.
Tần Thiên Nhân có gương mặt vuông chữ điền, toát lên sự cương nghị.
Đôi mắt ánh lên sự chính trực với cái nhìn đầy xa xăm nhưng ánh nhìn dành cho nữ thần y thì thật ngọt ngào biết bao.
Nữ thần y còn chưa nói chuyện, Tần Thiên Nhân giơ tay vỗ vỗ lên giường ra ý bảo nàng ngồi dậy.
Nữ thần y ngoan ngoãn làm theo.
Tần Thiên Nhân vẫn nhìn nữ thần y dịu dàng, cũng ngồi xuống cạnh nàng.
- Muội không có ý nghe lén việc của huynh đâu – Nữ thần y cúi đầu nói - Chỉ là sáng hôm nay muội cúng chùa, xin được lá xăm.
Thầy giải xăm nói muốn ứng nghiệm phải đặt nó vào dưới gối của huynh.
Tần Thiên Nhân giở gối lên tìm, nhưng nàng đã giấu nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen/634927/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.