Trở lại phủ bá tước, tâm trạng của Tiểu Bạch chùng xuống rõ ràng. Nó nặng nề lê bước một mình trở lại phòng của Phượng Lại Tà, lặng lẽ nằm rạp xuống đất, nghiêng đầu nhìn nơi khác, không muốn để ý bất kỳ chuyện gì nữa.
Phượng Lại Tà đứng trước phòng nhìn phản ứng tiêu cực của nó, khẽ thở dài rồi xoay người rời khỏi. Tiểu Bạch hiện tại cần khoảng thời gian riêng để tự chữa lành vết thương của mình. Bản tính của nó hoang dã, dã thú một khi bị thương thì sẽ trốn ở một nơi không ai xem đến, tự mình loay hoay với vết thương của chính mình. Hiện tại, Tiểu Bạch chính là như vậy, nó không cần quá nhiều sự quan tâm chú ý, nó cần tuyệt đối yên tĩnh, tuyệt đối độc lập, để thời gian dần dần giúp nó làm lành vết thương.
“Con tới hoàng cung?”
Phượng Lại Tà mới vừa đóng cửa, quay người lại, liền nhìn thấy một dáng người cao ráo quen thuộc đứng trước mắt mình, vẻ mặt lạnh nhạt của hắn lại làm cho Phượng Lại Tà cảm thấy an lòng.
“A… Daddy, làm sao người biết thế?” Phượng Lại Tà lè lưỡi, không nghĩ tới nó đã rất cố gắng “tốc chiến tốc thắng” mà vẫn bị phát hiện. Phượng Lại Tà căng mắt ra nhìn trái nhìn phải, nhưng vẫn không có cách nào dựa vào ánh mắt của Phượng Lại mà đọc được ra cảm xúc của hắn.
“Con đi tìm Hỏa Đề?” Phượng Lại không trả lời câu hỏi của cô bé mà lại tiếp tục hỏi, gương mặt vẫn không lộ ra chút biểu cảm gì. Chỉ có điều, vẻ mặt của hắn càng bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diu-dang-mot-chut-di-ma-daddy/1313230/quyen-1-chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.