Khi Tống Sa Sa đến nơi, đúng lúc bắt gặp Béo đang vừa đếm tiền vừa gào to. Hiếm khi ngón tay cậu ta đếm tiền linh hoạt đến thế, từng đồng từng đồng với mệnh giá rất nhỏ, ngoài ra còn có đồng năm xu, đồng một xu, nhưng trông cậu ta vô cùng vui vẻ.
Béo như cái bánh bao xá xíu cười đến nỗi mắt híp thành kẽ hở bé tí.
– … Lâm Ngạo Thiên ơi? – Tống Sa Sa gọi.
Béo nghe thấy liền ngoảnh lại, lập tức cất tiếng ho “khụ khụ”, che ví tiền rồi nhanh chóng nhét vào túi quần.
– Tống… Tống Sa Sa.
Tống Sa Sa thấy là lạ, hỏi:
– Sao trông cậu như có tật giật mình vậy?
– Không không, cậu đừng nghĩ nhiều. – Cậu ta ho mấy tiếng “khụ khụ” nữa – Cậu… Cậu đến xem bảng xếp hạng thành tích à? Khỏi phải xem, lớp cậu đứng nhất.
Béo ngừng một chút rồi nói một cách khá tự hào:
– Anh Châu của bọn tớ đứng thứ 99 đấy!
Tống Sa Sa không lấy làm lạ khi mình đứng đầu, tất nhiên cô cũng không bất ngờ khi Đường Nam Châu đạt hạng 99. Trong suốt học kì hai, cô thấy rõ Đường Nam Châu học tập rất nghiêm túc, tuy đợt thi giữa kì và thi tháng cậu ấy không lọt vào top 100 nhưng cũng đạt được hạng trên 100, chỉ cách hạng 99 khoảng hai mươi số.
Phần thiếu hụt của cậu ấy là do mất gốc ba năm cấp ba, anh không nắm được nền tảng, vì vậy nên anh không thể nắm rõ một số đề bài.
Con số hai mươi chênh lệch không lớn, đề thi hơi khó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/diu-dang-trong-anh-la-em/2150865/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.