Đối với những người mất tích... 7 năm chính xác chỉ là một cái chớp mắt nhoáng qua đã biến mất
Thế nhưng đối với những ai ở lại, đó là 7 năm của sự đau khổ và cô đơn
Là 7 năm hy vọng, để rồi lần lượt rơi xuống hố sâu tuyệt vọng
Là 7 năm lê lết bám trụ mái nhà chẳng lành lặn vô vọng đợi chờ...
Chỉ nghĩ đến điều này thôi...
Đã khiến tất cả mọi người vừa trở về...
Nặng trĩu...
...
" Charlos... cô ấy..."
Trăng đã lên, nguyệt quang vui vẻ nhảy múa trên những hòn gạch đỏ hồng đã phủ lên một lớp xanh rêu, từng tia từng tia bạc nhợt nhạt rải xuống như sương mù
" Là mất trí nhớ sao...?"
Ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ, lén lút đáp xuống mái tóc đỏ rực của người con gái vẫn mãi đăm chiêu nhìn cánh cửa trước mặt
Ánh đèn ấm áp hắt lên đôi lông mày cau chặt, phủ lên khuôn mặt xinh đẹp một lớp hào quang dịu dàng mông lung
Là dịu dàng, lại thật phức tạp
" Đúng vậy..." Macao hơi rũ mắt liếm liếm bờ môi khô khốc, rồi nặng nề gật đầu:" Từ hơn 1 năm trước trở lại, con bé đã đánh mất đi toàn bộ ký ức..."
Hội quán Fairy Tail dù đã về khuya, lại vẫn đông đúc như ban ngày, những cái bóng chồng chất lên nhau, nặng nề mà cũng thật ấm áp ...
Thế nhưng dù hiện tại có chật kín người đi chăng nữa, không gian nơi này lại chỉ có im lặng, tưởng chừng có thể nghe rõ tiếng côn trùng xôn xao đập cánh ngoài thềm nhà...
" Để tôi kể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dn-fairy-tail-loi-nguyen-cua-than/1236575/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.