Nagini kéo cánh tay của Voldemort, đứng om bất động cách đó không xa, nhìn chằm chằm chú chó đen bự kia, xem thỉnh thoảng có vài người cầm xương đến gần, dường như muốn dẫn chú chó đó đi theo mình.
“Em thích chó, nhất là chó bự” Nagini chỉ Sirius đang trong trạng thái Animagus, tiếc nuối nói, “Nếu nó thực sự là một con thú, em nhất định mang về nhà nuôi!”
Voldemort nhíu mày, hóa ra, Nagini thích chó bự? Nhưng không đợi Voldemort đáp lời, Harry đã xuất hiện, thành công hấp dẫn sự chú ý của Sirius, cũng khiến tầm mắt của Nagini và Voldemort tiện thể chuyển sang Harry.
Không chút nghĩ ngợi, Nagini dùng thần chú không lời đẩy Harry tiến lên phía trước, cậu lảo đảo ngã về phía trước.
“Ẳng!” Sirius kêu một tiếng, chạy chân nhanh về phía Harry, thành công trở thành đệm lưng cho Harry trước khi cậu ngã xuống đất, đương nhiên ta còn có thể nghư thấy tiếng kêu sợ hãi của Harry và tiếng kêu thảm của tấm đệm lưng da bọc xương kia nữa.
“Xin, xin lỗi!” Harry cảm thấy khó hiểu, áy náy nhìn chú chó màu đen dưới người, theo bản năng nói lời xin lỗi, cả người nó vừa bẩn lại còn gầy nữa, bị cậu đè lên như vậy nhất định bị thương rồi, không biết có gãy xương không nữa…
“Ư ử!” Sirius bị đè, đau đến nhe răng nhếch miệng nhưng không bận tâm, nếu giờ còn là người, không chừng ông còn mỉm cười vỗ vai Harry nói vài lời á.
Nhưng hiện tại, vì không thể nói nên ông chỉ có kêu ư ử, Harry nghe mà không hiểu chút gì.
“Harry Potter?” Voldemort kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dn-harry-potter-mot-kiep-doi-cho/198700/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.