Trong giây lát, dưới tác dụng của chiếc chìa khóa, mọi người như dùng ‘Ảo ảnh di hình’ tiến thẳng vào biệt thự Slytherin truyền thuyết.
Đặc biệt, ma pháp của ‘Khóa cảng’ truyền tống cực kỳ ổn định, hoàn toàn không giống bình thường, bởi khi bình thường dù là khi truyền tống hay khi đã đến đích, người sử dụng đều cảm thấy nôn nao.
Đoàn người xuất hiện ở vườn hoa, con đường nhỏ lát đá cẩm thạch trắng như tỏa ra ánh sáng mờ ảo dưới ánh trăng, chỉ vài tiếng vang nhỏ đã có vài gia tinh trên người quấn một chiếc khăn tinh xảo với gia huy nhà Slytherin xuất hiện quanh mọi người.
“Tiểu thư Veronica!” Đầu lĩnh của đám gia tinh, nhìn qua có chút nghiêm túc, kiềm chế tâm tình kích động cúi đầu thật sâu trước Veronica, sau đó nhìn Ansel đứng cạnh, con gia tinh đó hơi sửng sốt, đôi mắt to như quả bóng tennis rực sáng như sắp trào nước mắt, nhưng khác với gia tinh khác, ngữ điệu của nó vẫn rất bình ổn: “Công tử nhỏ tôn quý, được gặp ngài quả là niềm vinh hạnh lớn lao với Lell.”
Nagini vẫn được Voldemort ôm trong ngực nhìn thấy những gia tinh đó, tò mò thò đầu ra, hỏi: “Này, các ngươi đều là gia tinh của biệt thự Slytherin này sao? Vậy, trong ngần ấy thời gian biệt thự này chỉ có các ngươi ở sao?”
Đôi mắt to như trái tennis của Lell vẫn còn đọng nước mắt, nhìn thấy Nagini, nó thoáng sửng sốt, chợt xuất hiện cảm xúc không dám tin rồi kinh ngạc vui sướng, nó dập đầu mạnh xuống đất, ngay cả đám gia tinh đằng sau cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dn-harry-potter-mot-kiep-doi-cho/198720/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.