Chương 6: Âm hôn (nhị)
Nữ quỷ kéo đầu tân lang bỏ đi, mọi người bò ra khỏi chỗ nấp, nghĩ lại còn rùng mình, Viên nhị lặng lẽ bước tới ngạch cửa nhìn chung quanh, thấy bóng dáng nữ quỷ kia mất hút ở cửa xa nhất. Trái tim treo trên cuống họng giờ mới được thả xuống, ngồi bệt ra ngạch cửa thở phào một hơi.
“Nãy ai thả rắm đấy?” Viên đại thấp giọng mắng.
Vẻ mặt Dụ Phù Xuân đau khổ, chậm rãi giơ tay lên.
Mọi người đều cạn lời, im lặng chăm chú nhìn hắn. Dụ Phù Xuân áy náy cúi đầu, hai huynh đệ Viên gia một trái một phải ôm cánh tay hắn, tỏ vẻ thông cảm mà bảo hắn sau này ăn ít thôi.
“Nhân lúc quỷ chưa quay lại, đổi phòng mau lên.” Bách Lý Quyết Minh cõng Tạ Tầm Vi lên, vào gian cách vách.
Mọi người rón ra rón rén nối đuôi nhau đi vào, nhẹ nhàng khép cửa lại. Nơi sơn trấn vắng vẻ, chỉ có âm thanh nam nữ kêu khóc thê lương vang vọng ở xa xa, tựa như một tín hiệu đòi mạng, mọi người ôm kiếm ngồi trong bóng tối im lặng lắng nghe, không ai ngủ được, có người nhân cơ hội lấp đầy cái bụng rỗng. Lại một đêm không ngủ, mắt to trừng mắt nhỏ cho đến hừng đông.
Lúc sắc trời chuyển sang màu xanh sẫm mai cua, tiếng than khóc rốt cuộc cũng im bặt. Nhưng mọi người không dám tùy tiện ra khỏi cửa, cho đến khi mặt trời lên cao, mới dám đẩy cửa ra. Bầu trời hôm nay không sáng sủa như hôm qua, có chút ảm đạm, có lẽ do hôm nay trời nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-ach/1406552/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.