"Hoá ra từ đầu tới cuối, hắn đã là một đứa trẻ bị người ghét bỏ."
Chương 41: Lương ngộ (tam)
"Ngươi nói cái chó má gì vậy?" Bách Lý Quyết Minh cực kỳ phẫn nộ.
"Tiền bối có biết tại sao cơ thể thuần âm cực kỳ hiếm gặp không?" Tạ Sầm Quan phủi phủi vạt áo dính vết bẩn, "Lật hết kinh thư sử truyện, gia phổ các tộc, trước Tầm Vi chưa từng xuất hiện đồng tử thuần âm."
"Ngươi tưởng ai cũng gặp phải bát tự năm âm tháng âm ngày âm giờ âm sao?"
Tạ Sầm Quan lắc đầu, "Không phải vì bát tự tứ âm cực kì hiếm có, mà là một khi có đồng tử thuần âm ra đời sẽ bị gia tộc bóp chết từ trong tã lót để tránh dẫn đến tai hoạ tày trời. Năm xưa Tầm Vi ra đời, tiên phụ tiên mẫu, từ đường trưởng bối đều bắt ta phải hạ quyết tâm. Đệ tử thế gia, gia tộc trên đầu. Cả đời ta đều hành sự theo lời cha, bốn tuổi đọc sách thuộc kinh, tám tuổi luyện kiếm, mười tám tuổi cưới vợ, mười chín tuổi sinh con. Đây là đứa trẻ sẽ mang đến tai hoạ cho Tạ gia, ta phải gϊếŧ nó." Ánh mắt ông trở nên xa xăm, nụ cười cay đắng, "Ta nhớ ngày hôm đó trời đổ mưa, ta cầm kiếm tới chỗ nhũ mẫu. Tầm Vi mới ra đời, xấu như một củ khoai lang nhỏ bị luộc chín vậy. Nó cứ khóc mãi không ngừng, ta đón nó từ tay nhũ mẫu. Kể cũng lạ, nó nín khóc ngay, sau đó nhìn ta cười. Chỉ cần là ta bế thì nó sẽ cười toe toét, người khác ôm thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-ach/1406611/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.