Bảo sao Bách Lý Quyết Minh lại không gây khó dễ, hóa ra là do không hiểu hai từ đó. Cái tên này sáu tuổi đã ngoẻo rồi, quả thực chưa đọc được bao nhiêu sách cả.
Mặt Dụ phu nhân vàng như giấy, môi run run, hồi lâu sau vẫn không dám lên tiếng. Không chỉ bà ta mà những người có tuổi tác ở đây biết nội tình năm xưa đều đổ mồ hôi lạnh, ai nấy đều run lập cập như bị sốt rét. Vốn tưởng rằng Bách Lý Quyết Minh đã bị độ hóa, không còn ai truy cứu chuyện này nữa, ai ngờ ác quỷ này lại xuất hiện đột ngột! Khương Vấn Nan lau mồ hôi liên tục, khăn lụa gần như ướt đẫm. Bọn họ quá hiểu tính tình của Bách Lý Quyết Minh, ngang ngược và kiêu ngạo số hai không ai dám giành số một, nếu y mà tức lên thì chắc chắn phơi thây nghìn dặm, máu chảy thành sông.
Dụ phu nhân run rẩy nói: “Bách Lý Quyết Minh, ngươi đừng có càn rỡ. Các ngươi hại chết A Thu, sao ta phải sợ ngươi!”
Bách Lý Quyết Minh cười khẩy: “Khuê nữ của bà hiện giờ rất tốt, người ta đang ở Tây Nan Đà ngộ đạo, đảm bảo mai sau sẽ trở thành Kiếm Thần. Ông nội đây lặp lại lần nữa, ban nãy lời bà nói là có ý gì? Vì sao Tầm Vi phải tự sát? Hôm nay bà mà không nói rõ ràng ra thì ông cho bà khỏi thấy mặt trời ngày mai luôn.”
“Nhị muội thật sự không sao hả?” Dụ Phù Xuân khụt khịt hỏi.
“Nói nhảm, có điều chắc kiếp này ngươi không có duyên gặp nàng ta nữa đâu.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-ach/466265/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.