Đỗ Thiên Trạch nhìn qua Hạ mẹ đối với Hạ Cảnh Điềm quan tâm như thế, mím môi cười cười, nhưng Hạ mẹ tiếp theo nói một câu làm cho hắn chấn động.
Hạ mẹ trên mặt hiện lên vẻ hiền lành, đưa tay thay Hạ Cảnh Điềm kéo tốt khóa kéo, mới lên tiếng nói: “Ở bên ngoài nhớ ăn kiêng một vài thứ, mang thai không thể ăn đồ nguội lạnh gì đó, cũng không ăn quá cay, biết không?”
Hạ Cảnh Điềm cũng không nghĩ ra mẹ lại vô tình nói ra, khuôn mặt lập tức có chút hiện hồng, không dám nhìn Đỗ Thiên Trạch, có chút dồn dập lên tiếng nói, “Mẹ, con biết rồi, mẹ trở lên đi! Bên ngoài lạnh lắm.”
Trong nháy mắt khi Hạ mẹ lên lầu, Đỗ Thiên Trạch không dám tin nhìn Hạ Cảnh Điềm, trong ánh mắt đầy chất vấn cùng kinh ngạc, Hạ Cảnh Điềm mím môi, tránh đi ánh mắt Đỗ Thiên Trạch.
“Chuyện khi nào?” Đỗ Thiên Trạch giọng điệu tự dưng có chút khó khăn, như đang đè nén tâm tình nào đó.
“Anh không nên hỏi .” Hạ Cảnh Điềm cũng không muốn đem chuyện này nói cho hắn biết.
“Là của anh ta.” Đỗ Thiên Trạch tức giận gầm nhẹ, đáy lòng cuồn cuộn ghen tuông, tin tức này bảo hắn làm sao có thể tiếp nhận? Vì cái gì? Vì cái gì ông trời lại như vậy đối với hắn? Mà ngay cả một chút cơ hội cũng không lưu cho hắn?
Hạ Cảnh Điềm bối rối cắn môi dưới, nhỏ giọng nói một câu, “Anh đừng hỏi.” Nói xong, xoay người trở về nha, cánh tay lại bị Đỗ Thiên Trạch nắm lại, Hạ Cảnh Điềm cau mày, khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-choi-cua-tong-tai-do-choi-cua-tong-giam-doc/103750/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.