Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, đầu có chút theo không kịp diễn biến, nhưng là vì cái gì nàng cảm giác lại lạnh lùng như vậy? Nàng tin tưởng tai không có nghe lầm, không khỏi tự giễu thở dài. Nguyên lai tưởng rằng khi giao ước chấm dứt giờ chính mình mới là người kỳ vọng nhất, nguyên lai hắn cũng ước gì sớm một chút được giải thoát, có ai muốn một người xa lạ đi ra đi vào nhà của mình đâu? Hạ Cảnh Điềm không khỏi có chút hận hắn, đã nghĩ như vậy muốn nàng dời đi, vì cái gì không nói sớm? Không nên ngay tại lúc này cho mình khó xử? Nghĩ xong, một loại cảm giác khuất nhục nổi lên, nàng oán hận trừng mắt nhìn người đàn ông trên ghế sôpha, cắn răng nói: “Không cần tới trưa, cho tôi 20′ thì tốt rồi.” Nói xong, nàng xoay người đi lên lầu.
Hạ Cảnh Điềm quần áo không nhiều lắm, chỉ có vài món, lần trước Kỷ Vĩ Thần mua cho Hạ Cảnh Điềm những kia quần áo, nàng toàn bộ để lại trong tủ treo quần áo, nàng một chiếc cũng không mặc. Một túi xách vừa vừa đã chuẩn bị xong, vừa thu thập gì đó, Hạ Cảnh Điềm vừa hung dữ cắn răng, lần đầu dâng lên căm hận mãnh liệt như vậy, coi mình là gì chứ? Giống như đem nàng thành đồ vật, khi cần tiện tay mang tới, lúc không cần cũng không lưu tình chút nào đá văng ra, loại cảm giác này tựa như hắn hung hăng giáng xuống nàng một bạt tai.
Hai mươi phút sau, Hạ Cảnh Điềm buông lỏng túi đứng ở trước mặt Kỷ Vĩ Thần, nhìn trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-choi-cua-tong-tai-do-choi-cua-tong-giam-doc/103785/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.