Sáng sớm hôm sau, Kỷ Dịch Hạo đưa mẹ ra sân bay, Hạ Cảnh Điềm cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Kỷ phu nhân chân trước vừa đi, thấy Kỷ Dịch Hạo cũng xách theo túi du lịch đi ra, tuấn mỹ bề ngoài tràn đầy tiêu sái, đến trước mặt Hạ Cảnh Điềm, hướng nàng lộ một cái vui vẻ thần bí khó lường, cuối cùng để sát vào tai của nàng, thấp giọng nói: “Anh của tôi rất tốt, cô nên quý trọng a!”
Hạ Cảnh Điềm trừng lớn mắt, có chút không dám tin lời nghe được bên tai, giật mình sững sờ hết sức, mím môi cười nhạt trả lời một câu: “Đi thong thả.”
Nhìn xe Kỷ Dịch Hạo như gió đi xa, Hạ Cảnh Điềm trên mặt biểu lộ có chút chìm xuống, nàng đang trầm tư nghĩ về câu nói kia, đồng thời, dưới đáy lòng tự giễu cười, nhân sinh của nàng có nên không cùng Kỷ Vĩ Thần sánh vai a! Giương mắt nhìn, cách đó không xa, bóng dáng Kỷ Vĩ Thần cao thẳng nhàn nhạt đứng tại đó, cặp mắt âm u đọc không ra tâm tình , ánh mắt có khắc một tia lạnh nhạt. Hạ Cảnh Điềm không khỏi nhíu mày, đàn ông như vậy có mấy người phụ nữ dám ở bên cạnh?
Đi làm, một ngày bận rộn đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói, coi như là cởi bỏ được gông xiềng. Nàng nghĩ thông suốt, và quyết định ở lại công ty Kỷ Vĩ Thần, những người có năng lực thường sẽ làm những công việc đầy thử thách đấy thôi.
Tại cao ốc Đỗ thị lầu 32, Đỗ Thiên Trạch đang từ trong phòng họp ra, nghiêng mắt nhìn đến cô gái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-choi-cua-tong-tai-do-choi-cua-tong-giam-doc/103787/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.