Lúc này, cửa được đẩy ra, Hạ Cảnh Điềm mặt thất thần bước ra ngoài, vừa rồi, thời khắc đó, những câu nói đó quả thực như một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân nàng, trong lòng ngực phảng phất như có nắm lửa đang thiêu đốt, nàng như thế nào cũng không ngờ được, tiện nhân trong miệng bọn họ chính là mình, hơn nữa, càng khó tin chính là đoàn người ở đây, trong nội tâm cũng chỉ có thể nghĩ được như thế, kinh ngạc, bi phẫn, ngạc nhiên cùng sợ sệt, đáy lòng nàng như ngũ vị pha trộn, nói không nên lời.
Ngạc nhiên đứng ở trước gương, nhìn trong kính khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cắn chặc môi dưới, nàng chỉ cảm thấy tai mặt đều đỏ như táo, tay vọt tới mãnh liệt lấy nước dội vào mặt, nàng hiện tại mới chính thức hiểu được cái gì gọi là “Lời nói đáng sợ” không sai, tối hôm qua là nàng đợi tổng giám, có thể hoàn toàn là bởi vì mình là người mới, cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể làm đứa ngốc, còn có, buổi sáng hôm nay nàng là bởi vì sợ muộn mới có thể đi thang máy chuyên dụng, lại không nghĩ sẽ khoe khoang mình như thế nào, thành lời hồ ly trong lời của người khác, hơn nữa, nàng căn bản không biết người đi cùng thang máy với nàng là tổng giám đốc của Kỷ thị, những chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm.
Hạ Cảnh Điềm có cảm giác muốn khóc, đáy lòng ủy khuất lan tràn, thậm chí cũng đã có ý niệm muốn chết trong đầu, cái này gọi là đạo lý gì đây, việc tốt lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-choi-cua-tong-tai-do-choi-cua-tong-giam-doc/103890/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.