Kỳ La đã gỡ được nút thắt và những nghi ngờ trong lòng nên thấy thoải mái hơn, đi ra đi vào rất vui vẻ không giống cô lúc trước, Trần Như Ý vẫn không vạch trần cô, thẳng cho tới giờ ăn trưa, cô nói rất thích bánh khoai, nhưng vừa cắn một miếng liền che miệng chạy vào nhà vệ sinh phun ra.
Trần Thư Ý chạy theo sau, vỗ vỗ lưng, không lên tiếng.
Kỳ La sợ bà hỏi nên giải thích trước: "Hai ngày nay thời tiết không tốt, dạ dày cũng khó chịu".
Thời tiết và dạ dày có liên quan sao?
Không có.
Trần Thư Ý cũng không vạch trần, cô lại bổ sung một câu: "Con không mang thai."
Nói lời này xong, Trần Thư Ý vẫn không đáp lời.
Không nói nữa cô liền khóc, vựa vào lồng ngực Trần Như Ý: "Sao con người và thế giới này thật phức tạp như vậy, rất đau khổ, vì sao cha mẹ không nói cho con biết".
Trần Thư Ý ôm cô, mắt nhìn thẳng phía trước, đưa tay lên lau nước mắt cho cô:
"Đi gặp đi.
Gặp qua mới biết được, trong lòng con nghĩ như thế nào."
Kỳ La bắt lấy tay bà, nói như không còn sức lực:
"Không phải con muốn gặp anh ta".
Trần Thư Ý vuốt mái tóc của cô ra sau vành tai, nhẹ giọng nói:"Mẹ biết".
Mẹ biết.
Kỳ La khóc lớn hơn nhưng không có tiếng, như nước mắt này chẳng phải là của mình.
Trần Thư Ý đau lòng thay cho cô, nhưng mà đây là tình yêu, chuyện này sao có thể tham gia?
" Con chưa bao giờ dám thừa nhận con thích một đồ vật nào đó, mặc dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-choi/8011/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.