Hỗn Độn căn bản không nghĩ tới sẽ có người giải thích sự tồn tại của mình theo góc độ kỳ quái như vậy, sắc mặt nó âm trầm, nhìn chằm chằm Vệ Tây: "Càn rỡ, mi có biết ta có thân phận gì không?"
Biểu tình Vệ Tây quả nhiên thu liễm một chút, cẩn thận nhìn hắn: "Mi là...."
Hỗn Độn lộ ra nụ cười cao cao tại thượng khó lường: "Dựa theo tiêu chuẩn thiên đạo, mi có thể xem ta là vạn ác chi tổ."
Vệ Tây: "?"
Biểu tình cẩn trọng trên mặt Vệ Tây lập tức biến mất, cũng lộ ra mười phần oai phong đối mặt: "Vậy mi có biết ta có thân phận gì không?"
Hỗn Độn: "???"
Hỗn Độn nhíu mày: "Ta sao có thể không biết, loại tiểu bối như mi-----"
Vệ Tây ngắt lời: "Nếu biết, tại sao mi không gọi ta là Vệ chưởng môn hay Vệ xử trưởng!"
Hỗn Độn: "????"
Hỗn Độn đang mê mang thì nghe thấy tiếng sấm vốn hữu khí vô lực trên bầu trời đột nhiên trở nên lớn hơn.
Hắn lập tức tức giận quay đầu nhìn về phía chân trời: "Âm hồn bất tán!"
Hạ Thủ Nhân lắc đầu, quên mất đoạn đối thoại khó giải thích vừa nghe thấy, trong mắt lóe lên chút vui mừng: "Tới thì tốt rồi!"
Vệ Tây: "Cái gì tốt?"
Hạ Thủ Nhân: "Dĩ nhiên là thiên lôi! Xem ra trận pháp vừa nãy đã có hiệu quả, thiên đạo rốt cuộc cũng có thừa lực thu thập hết số oán khí kia, đối phó Hỗn Độn!"
Lúc này hắn hiểu ra, cho dù thiên đạo sắp tan vỡ nhưng không nên biểu hiện yếu ớt như vừa nãy mới, cho dù oán khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-co-xuong-nui/1013897/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.