“Ta đang hỏi ngươi, vạt áo của ngươi có phải ở chỗ này hay không, tại sao ngươi không trả lời?” ta cắn vào bạch y nơi đầu vai của nàng, kéo lấy, nhẹ giọng hối thúc nàng.
Trong lòng lại nghẹn cười.
Tất nhiên là ta hiểu được nguyên nhân nàng không mở miệng, chỉ là cố ý hối thúc nàng mà thôi. Khó có được lúc có thể đùa nàng như vậy, thân thể đều cứng ngắc rồi, vẫn còn muộn tao không lên tiếng, ta nên nắm chắc cơ hội hiếm có này để đùa nàng nhiều một chút.
Yên tĩnh một lát, Lạc Thần mới nói: "Chớ tìm vạt áo nữa, thay y phục theo ý ngươi đi."
Trong giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ.
Ta mừng thầm: "Theo ý ta?"
"Ân."
Ta hỏi lại: "Như thế nào cũng được?"
"...... Ân." Lúc này nàng tựa như dừng một chút, nói: "Bất quá......"
"Bất quá cái gì?"
"Bất quá chỉ trong khoảng thời gian thay y phục này, mới có thể như thế." Lạc Thần nói: "Lần này ngươi giáo huấn ta là ở lúc ngươi giúp ta thay y phục, không cho phép ta di chuyển, đợi thay y phục xong rồi, giáo huấn này cũng liền xong."
Nàng đã nói như vậy, cũng không ngoài sở liệu của ta, dù sao tâm tư nàng thâm sâu, đi một bước, có thể đã sớm nghĩ kỹ mười bước. Trong lời nói càng là kín kẽ, khó có sơ hở, ta rất ít khi có thể chiếm được tiện nghi của nàng, càng thường xuyên ở trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-hu-lang-co-dai-thien/2306360/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.