“Tướng quân, tướng quân! Nghe nói là hoàng thượng đã khen ngợi tướng quân vì đã có công chinh phạt Cao Ly, muốn phong tướng quân thành Thượng Trụ Quốc phải không?” Ta mới vừa hồi phủ, Thường Lược liền cười tủm tỉm giữ ta lại. Tiểu tử này cười thật gian, ở chung với ta trong quân ngũ lâu ngày, càng lúc càng không biệt phân lớn nhỏ.
Ta nện cho hắn một cái thật mạnh: “Tiểu tử hỗn xược, ngươi nghe ở đâu đó?!”
Thường Lược sờ đầu, cười như trước: “Hắc hắc, thông tin của ta nhất định chính xác, người còn không biết sao? Tướng quân có đúng không?”
“Đúng.” Lòng ta trầm xuống: “Bất quá, ta tìm cớ thoái thác.”
Thường Lược vô cùng đau lòng: “Tại sao thoái thác! Ngày trước vương gia muốn chiêu ngươi làm rể, ngươi cũng kiếm đại lý do từ chối, mấy tướng quân khác sớm đã tam thê tứ thϊế͙p͙, chúng ta ngay cả tẩu phu nhân cũng không có. Hiện giờ hoàng thượng phong người làm Thượng Trụ Quốc, đó là nhất phẩm, người tại sao không chịu làm!”
Ta nhéo mặt của hắn cười lạnh: “Tiểu tử xấc xược quản rộng thật. Nếu muốn có tẩu phu nhân như vậy, ngày mai mang một người đến tận cửa cho ngươi.”
Thường Lược kêu đau, ta nhéo một lúc rồi buông tay, nhìn chằm chằm vạt áo đen tuyền thêm vài bông hoa hải đường của hắn: “Nếu ta là Thượng Trụ Quốc, ngày chết sẽ không xa. Hiểu không?”
Đang nói, sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ: “Tướng quân, cái giá này kẻ lỗ mãng sao hiểu được, đừng để đàn gảy tai trâu.”
Thường Lược than thở với người nọ: “Ca ca.”
Thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-hu-lang-co-dai-thien/2306681/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.