Ta phát hiện những đường tiếp theo này như là cố ý sắp xếp, ta càng khám phá càng cảm thấy lòng bất an, thậm chí đối với tương lai liền sinh ra một loại sợ hãi.
Không hiểu được mình sợ gì, lo lắng cái gì, chỉ là cảm giác này xuất phát từ đáy lòng. Bình thường mọi người khám phá chuyện bí ẩn, khổ công suy nghĩ, càng gần đến đáp án càng hưng phấn, nhưng tại sao ta lại phản ứng ngược lại?
“Các ngươi, một hai ba người, sắc mặt như vậy là sao?” Vũ Lâm Hanh nhíu mày, nhìn lướt qua ta, Lạc Thần và Vũ Lâm Hanh: “Gặp tà?”
Căn cứ vào suy đoán của ta, Lạc Thần và Hoa Tích Nhan nhất định hiểu được nhiều chi tiết mà chúng ta không hiểu, và ta cũng nắm được bí mật mà người khác không biết, ba người trong lòng đều có quỷ. Vũ Lâm Hanh có lẽ không có, nhìn biểu hiện của nàng lúc này chỉ quan tâm đến tin tức cha nàng năm đó thôi, những cái khác cũng chưa nghĩ ra, cho nên biểu hiện của ba chúng ta chưa biết chừng cũng rất khác thường.
Hoa Tích Nhan trở về, môi mỉm cười, kể qua loa vài chuyện, Lạc Thần hạ mày, khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, không nói chuyện. Lòng bàn tay ta đổ mồ hôi, mạnh mẽ nói: “Không đâu, ta chính là có điểm không thoải mái.”
Lạc Thần vừa nghe, vội qua đây, nhẹ giọng nói: “Có phải miệng vết thương lại đau không?”
Ta nói: “Là…… Ngực đau.” Mặc dù nói sang chuyện khác nhưng cũng là lời nói thật.
Lạc Thần nhìn Hoa Tích Nhan một cái, khẩn thiết nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-hu-lang-co-dai-thien/2306692/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.