Lạc Thần cười nhạt, liếc nhìn hắn một cái rồi hỏi: “Ngươi họ tên là gì?”
Nam nhân đó không chút nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Ta họ Chu, tên. . . ” Nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, trêи mặt tràn đầy giận dữ: “Các ngươi muốn gạt lão tử phải không? Đợi sau khi lão tử tự nói ra tên họ của mình, ngươi có phải còn định hỏi tới thê nhi trong nhà lão tử, rồi hỏi ruộng đất có mấy mẫu, gia nghiệp ra sao, đến từ nơi nào, cuối cùng sẽ hỏi mục đích tới đây của lão tử?! May mà lão tử thông minh, mới không mắc bẫy của các ngươi.”
Lạc Thần giả vờ kinh ngạc nói: “Nga, mặc dù ngươi họ Chu, nhưng cũng không ngu ngốc.”
Ta cười nhẹ một tiếng, Lạc Thần cũng đưa mắt nhìn ta cười, rồi xoay người, hai người dắt tay nhau đi về phía trước.
Nam nhân kia tức giận đến mức thở hổn hển nói: “Uy, các ngươi dám âm mưu gạt lão tử, con mẹ nó, có phải muốn đánh với lão tử một trận nữa hay không?!”
Tuy hắn ở phía sau chửi mắng, nhưng mà vẫn nhanh chóng bước theo, đi lên phía trước chúng ta, chẳng mấy chốc đã đi rất xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lùn lùn của hắn. Đi như vậy một lúc, lại phát hiện ra hơi nước trong không khí càng lúc càng nặng, thậm chí còn trộn với một mùi hôi tanh rất khó ngửi, khá giống với mùi cá ươn.
Mùi hương này làm ta cảm thấy rất khó chịu, cả người khẽ run lên, hỏi Lạc Thần: “Ngươi. . . có ngửi được một mùi hương rất lạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-hu-lang-co-dai-thien/2306709/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.