Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua,chiếc chuông gió treo trêи hành lang lập tức reo vang trong không khí.
Mà âm thanh của người ở phía sau ta, so với thanh âm của chuông gió thì còn êm tai hơn rất nhiều lần. Đó là ca khúc mà ta muốn nghe nhất trêи đời.
Ta không nhúc nhích, cổ họng cũng nghẹn lại, trong lòng hệt như có một vũng bùn sau cơn mưa, tràn ra cả một vùng. Hai người cứ im lặng mà đứng một chỗ như vậy, lát sau, nước mắt của ta không ngừng tuôn ra, chất lỏng nóng hổi đó xuyên qua kẽ tay của người phía sau, chảy xuống hai gò má, cuối cùng thì rơi vào khóe miệng của ta, vừa ngọt vửa đắng.
Ngón tay người đó khẽ di chuyển, nhẹ nhàng lau nước mắt trêи mặt ta, mãi cho đến khi lau sạch hết, mới xoay người ta lại.
“Lạc Thần. . . ” Ta nhìn thấy nàng, cho rằng mình vẫn còn đang nằm mơ. Ta nhớ nàng như vậy, không ngờ nàng thật sự đã đến gặp ta.
“Ân.” Nàng cúi đầu xuống, đôi mắt đen như mực sâu tựa như một hồ nước đang gợn sóng, dùng âm thanh cực kỳ mềm mại mà trả lời ta.
Trêи người nàng chỉ mặc một cái áo mỏng màu trắng, cổ áo cũng không chỉnh lại cho đàng hoàng, có một góc hơi xốc lên, để lộ cả xương quai đẹp đẽ. Thấp thoáng nhìn thấy một phần băng vải màu trắng bên trong chíếc áo mỏng của nàng, ta ngồi trêи thanh lan can bằng trúc xanh, ngẩng đầu lên nhìn nàng, lúc đó hoàn toàn có thể ngửi thấy được rất rõ mùi hương nhàn nhạt của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-hu-lang-co-dai-thien/2306858/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.