Ta dẫn mấy tiểu hài tử vào hậu viện Mặc Nghiễn Trai.
Bọn họ hiển bị Hác đại nương thất tâm phong vừa rồi hù dọa liền đứng trong viện của chúng ta co rúm lại như một con chim sẻ trên cây.
Ta đi xuống phòng bếp rửa sạch tay, cầm khăn lạnh lau mặt cho A Oánh, một bên gương mặt A Oánh sưng đỏ, ban đầu nước mắt vẫn chảy thành dòng sau đó mới chậm rãi dừng lại, chỉ mở to đôi mắt sưng như hai quả hồ đào nhìn ta.
"Nhị chưởng quỹ tỷ tỷ." A Oánh nức nở nói: "Ta..... Ta sẽ phá tướng sao? Nương nói ta đừng đùa nghịch để bị ngã, nếu không sẽ phá tướng, ngày sau không có tướng công muốn cưới ta."
Nàng hỏi rất chân thật, ta cười nói: "Sẽ không, ta bôi thuốc cho ngươi, rất nhanh sẽ khỏi. Ngươi trưởng thành nhất định là một đại mỹ nhân."
A Oánh nín khóc mỉm cười.
Về chuyện Thanh Đầu Quỷ bắt tiểu hài tử, chúng ta đương nhiên so với bọn họ hiểu biết nhiều hơn, hơn nữa bọn họ còn là trẻ con, để tránh làm bọn họ kinh sợ lần nữa, ta chưa từng hỏi bất cứ gì, chỉ căn dặn bọn họ đừng xuất môn một mình, trời tối phải trở về nhà. Bọn họ lúc này tựa hồ ngoan ngoãn rất nhiều, từng tiếng lần lượt gật đầu đáp ứng.
Lạc Thần từ hậu viện đi ra cho bọn họ mỗi người hai món đồ chơi, bên ngoài dùng vải bố mềm quấn lại, hình dạng giống như con ốc sên.
Bọn họ cũng không hiểu ý nàng, chỉ ngẩng đầu nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần cúi người, căn dặn: "Ban đêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-hu-lang-hien-dai-thien/1623827/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.