Lạc Thần nắn bột xong lại cắt ra một phần, ép xuống trở thành một miếng mỏng.
Miếng bột mỏng đưa cho ta, ta liền ước lượng thịt băm hành thái bỏ vào trong.
Lửa trong lò cháy rất lớn, bên ngoài hàn lãnh nhưng trong phòng bếp lại mười phần tình cảm ấm áp thậm chí huân đến có chút nóng.
Tay áo bạch sắc của Lạc Thần vén lên, lộ ra một đoạn cánh tay tuyết trắng, nàng xưa nay cơ thể hàn ít mồ hôi, nhưng thái dương hiện nay cũng bị huân ra chút mồ hôi, sợi tóc thấm ướt mềm mại phong tình,
Nàng nâng tay lau mồ hôi, trầm mặc không lên tiếng.
Ta đang đổ dầu vào chảo nóng, ánh mắt thoáng nhìn qua thấy dáng vẻ nàng khiến người thương tiếc này, nói: "Đi rửa mặt đi, nghỉ một chút."
Nàng cầm một khối bột dài, ngữ điệu bình thản nói: "Ta muốn rán cái này."
Ta buồn cười: "Nàng làm sao."
Nàng nghiêng đi khuôn mặt liếc mắt quan sát ta.
Ta phát hiện trong mắt nàng có một tia không hài lòng, cười cười, cũng không nói nữa, cầm lên một miếng bánh cho vào chảo, nói: "Bên trong bánh còn có nhân, cần phải rán qua lại nhiều lần, để lâu sẽ cháy, quá nhanh nhân bên trong sẽ không chín, độ lửa cũng phải xem chừng."
Nàng lúc thật cẩn thận chăm chú nhìn, vô cùng chăm chú.
Ta lại ở một bên làm mẫu, độ lửa vừa đủ ta liền trở bánh, nàng cũng học theo động tác của ta.
" Nha!" Bên ngoài cửa tiệm đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng kinh hô đầy hoảng sợ.
Lạc Thần hơi nhíu mày, ta cũng dừng tay:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-hu-lang-hien-dai-thien/1623829/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.