Âm Ca quỳ trêи mặt đất, ánh mắt ngây dại nhìn thi thể nhanh chóng lạnh đi của Thạch Lan, nước mắt vô ý thức trào ra.
Mặc dù nàng là một kẻ ngốc nhưng cũng biết a tỷ của nàng đã chết.
Không có người nghiêm ngặt quản giáo nhưng phía sau lại quan tâm thương yêu nàng, thậm chí còn cam nguyện vì nàng bỏ qua sinh mệnh của bản thân.
Âm thanh vỡ vụn liên tiếp vang lên, giống như cả một ngọn núi đang sụp đỗ, âm thanh này gần như truyền xa trăm dặm, mãnh liệt mà kéo đến biến thành một đợt sóng lớn quét qua toàn bộ tầng sáu.
Dưới từng đợt sóng âm Sư Thanh Y cảm nhận được một loại áp lực trước nay chưa từng có. Trực giác nói cho nàng biết lần này thứ gì đó dị thường nguy hiểm, chỉ cần một chút sai sót tất cả mọi người sẽ chết ở chỗ này.
Sư Thanh Y một tay nắm lấy tay Âm Ca: "Đi mau."
Âm Ca còn chưa hồi tỉnh sau cái chết của Thạch Lan, cả người mềm nhũn như một vũng bùn.
Nàng vốn dĩ ngốc nghếch, hiện tại càng thêm ngốc, Sư Thanh Y ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, nhưng không biết phải dìu đỡ như thế nào.
Không có cách nào, Sư Thanh Y đành phải đem nàng cõng trêи lưng, lớn tiếng nói: "Ôm chặt vào, nếu như ngã xuống, chị em sẽ không bao giờ để ý đến em nữa!"
Những lời này giống như một cây kim đâm mạnh vào lòng khiến Âm Ca kϊƈɦ động đến ngẩn người, một giây sau, nàng liền ôm lấy cổ Sư Thanh Y.
Nàng ôm vô cùng chặt, rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-hu-lang-hien-dai-thien/1624883/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.