Bàn tay kia trắng nõn non nớt, cứ như vậy không chút do dự chụp lên vai Sư Thanh Y.
Trong nháy mắt, Sư Thanh Y bị chụp giật mình một cái, đôi mắt đột nhiên mở ra.
Người chụp vai nàng lại cười hì hì: "Ai nha, lại thấy chị rồi. Chị làm gì một mình trốn ở chỗ này khóc? Ai khi dễ chị sao?"
Người khác khóc, nàng lại tựa hồ vô cùng vui vẻ.
Đôi mắt Sư Thanh Y khôi phục thần thái, trước tiên cúi đầu quan sát trong tay mình, trong tay trống không, chỉ có thể nhìn thấy bao tay trước đó bị cắt rách, trêи ngón tay có rất nhiều vết thương nhỏ.
Không có thi thể máu thịt mơ hồ của Sư Khinh Hàn.
Ảo ảnh tan biến, cái gì cũng không có.
Nàng run sợ chốc lát, rốt cục thoải mái mà lau khuôn mặt, xoay người lại.
Trêи lông mi dài vẫn đọng lại một giọt nước mắt, dưới ánh đèn trong suốt khiến người thương xót.
Mới vừa rồi nghe được giọng nói kia, Sư Thanh Y liền biết là ai ở sau lưng giúp nàng một lần, vì vậy cảm kϊƈɦ nói: "Âm Ca."
Thiếu nữ tên "Âm ca" đứng đó, một thân hồng giá y vừa nổi bật vừa quỷ dị.
Thiếu nữ có chút ngây dại, ánh mắt lay chuyển, đột nhiên đưa tay đến trước mặt Sư Thanh Y, Sư Thanh Y phản xạ có điều kiện lui về phía sau nhắm mắt, sau đó Âm Ca lau đi gọt nước mắt trêи mắt nàng.
Âm Ca đem ngón tay dính nước mắt của Sư Thanh Y đặt lên miệng ʍút̼, nếm đến mùi vị, bất mãn nói: "Vừa mặn vừa đắng, thật khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-hu-lang-hien-dai-thien/1624908/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.