Một ngày mới lại lên, những giọt sương sớm còn đọng trên những chiếc lá non, những tia nắng ấm áp dần lan tỏa khắp bốn phương…
Hôm nay cô đi học sớm hơn nhiều so với mọi khi, vừa đi vừa ngân nga hát đôi ba câu vu vơ.
- Lắm lúc tôi phải đi, phải đi qua những con đường dài
Phải đi qua tháng ngày tăm tối, phải đi qua cái tội trần gian.
Lắm lúc tôi phải đi, phải đi thăm xóm thôn quê mình
Phải đi thăm nghĩa tình nghèo khó, phải đi qua đó đây là nhà…
Đi qua là phải đi qua, phải đi qua cõi đời nghiệt ngã
Đi qua là phải đi qua, phải đi qua nắng mưa bụi trần…
Lắm lúc…
*Nhỏ này! Tưởng đi sớm làm gì, ai dè nhởn nhơ vờn hoa bắt hát ở đây…* _ cậu nhìn cô tung ta tung tăng như con nít mà bật cười.
- Hey you! _ cậu chạy lại vỗ vai cô.
- AAAA… _ cô giật mình hét lên.
- Hahaha cậu làm gì có tội haha mà giật thót lên thế? _ cậu đắc trí.
- Cậu định hù chết tôi đấy ah?
- No no, cậu thế này ai nỡ lòng nào hù chết cậu, hêhê…
- Cậu…
- Mới sáng sớm đừng có cau có khó coi thế nhanh già lắm, lúc nào cũng phải cười như tôi này, hihi thấy hông? Như vậy mới trẻ lâu bạn ơi!
- Kệ tôi. _ cô chống nạnh.
- Thôi đi nào, lại cau có rồi. Hát tiếp cho hết cau có nhé!
- Cậu thì biết gì mà hát.
- Lắm lúc tôi phải tin, phải tin yêu đến khắp mọi người
Phải tin yêu tiếng cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-khon-sao-de-toi-nho-cau/834266/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.