“Kíttt”
- Cám ơn! _ cô xuống xe, mở cổng vào nhà.
- Này nhỏ! _ cậu gọi với.
- Hở?
- Làm bạn nhé?
- Theo tính chất bắc cầu?
- Không! Trực tiếp, tôi muốn… cô là bạn của tôi!
…
- Cô không muốn làm bạn với tôi sao?
…
- Tôi hiểu rồi, cô vào đi, tôi về.
- Này nhóc!
Cậu ngoái đầu lại
- Đừng có gọi tôi là cô này cô nọ nữa nghe chưa? Bạn bè gì mà suốt ngày cứ cô – tôi là sao? Cậu mà còn gọi tôi là cô một lần nữa thì… thì tôi nghỉ làm bạn với cậu luôn cho bõ ghét! _ nói xong không để cậu kịp trả lời cô đã vội đóng cổng.
Đứng sau cánh cổng cô khẽ cười đáng yêu.
- Tức là… nhỏ đồng ý làm bạn với mình? _ cậu cười sung sướng.
…!o!…
Đã một tuần trôi qua, cô chắt bóp dành dụm từng cắc nhưng vẫn chưa đủ. Vì sức khỏe nội quá yếu nên có nhiều khoản mới phát sinh, cô lo đến quên ăn quên ngủ. Khi nội khỏe sợ phải chăm lại cô mất, mới hơn một tuần mà cô đã sút lận mất mấy cân rồi không biết cô chịu đựng được bao lâu nữa.
“Cạp cạp cạp…”
Điện thoại cậu có tin nhắn.
- Rảnh hk nhox?
- Hơi hơi
- Hỏi vậy thôi, tui hk cần bít nhox đg rảnh hay bận bịu vướng víu gì hết. Mau wa đây tui nhờ tí!
- Ko thít! Nhờ ng ta mà nạt nộ z hả nhỏ kia?
- Lẹ lên, tui đg gấp nak!
- Thôi đc roài, đợi nhox xí!
- Ừa nhanh nha.
- 5’ sau
- Có gì mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-khon-sao-de-toi-nho-cau/834279/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.