Bát nước gừng bắt đầu có tác dụng, Đỗ Lương Dạ vừa tỉnh dậy thấy toàn thân nhẹ nhõm rất nhiều. Vô Song đã không còn nằm bên nữa, chỉ có trên gối còn lưu lại vài bông hoa mai, ánh tà dương bên ngoài cửa sổ chiếu vào, ở góc lầu phía tây là một cây bạch quả bị ánh nắng chiếu qua song cửa sổ giống như một bức tranh.
Nàng kinh ngạc bần thần một lúc rồi mới đứng lên đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, thay một bộ kiểu nam trường bào có thêu hoa hồng, từ đầu gối trở xuống thêu bốn đóa hoa sen, cánh hoa trắng hồng, màu sắc rất tự nhiên, mỗi bước đi vạt áo cũng đung đưa theo. Nha hoàn xưa nay không thích nàng mặc trang phục nam nhưng cũng phải hai mắt nhìn đăm đăm. Lúc này lại thấy nàng đi tới trước gương đồng dùng bút vẽ hai hàng lông mày đen đậm thanh tú làm cô ta kinh ngạc cười, nghĩ thầm: hôm nay là ngày gì mà tiểu thư lại trang điểm? không phải là sốt cao đến hồ đồ chứ?
Nhưng không biết vì nguyên do gì, tay nàng rất run rẩy, vẽ thế nào cũng không được. Nha hoàn chỉ nói là nàng chưa học nghề thạo, muốn giúp nàng, cô ta quan sát ngũ quan của nàng một lúc, rồi than thở: “Kỳ thực tiểu thư không cần vẽ làm gì, như vậy là rất đẹp rồi, dù có đen nữa cũng không đẹp đâu.”
Đỗ Lương Dạ nghe vậy dừng bút, đưa mắt nhìn mình trong gương. Quả thực, da trắng mắt đen, môi đỏ tươi tắn, nhan sắc rõ ràng là thuần khiết, thật là không cần tô vẽ. Nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-luong-da/2536185/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.