-Giai Băng! Biết thưởng thức nghệ thuật là tốt, nhưng cũng nên chú ý hình tượng một chút!
Bả vai Giai Băng như đáp lại, run run. Ngay khi cô định mở miệng cứu vớt tình hình thì một giọng nói khác, vừa lạ vừa quen đột ngột xen vào.
-Ồ! Đây không phải là Đằng nhị thiếu gia đây sao? Thật khéo
Giọng nói này rất sảng khoái, tựa hồ vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên. Nhưng chữ "Ồ!" không mấy tự nhiên kia lại biến mọi thứ trở thành một chuỗi hành động có kịch bản.
Đằng Dạ và Giai Băng đồng loạt quay đầu, không hẹn nhíu mày sâu.
-Sao thế? Đằng nhị thiếu gia không phải nói không quen tôi đấy chứ?_Chẳng nghe thấy ai đáp lại lời mình, chủ nhân của giọng nói bật cười, không ngần ngại ném sát ý vào âm thanh trầm thấp.
Đằng Dạ không vì thế mà lập tức tiếp lời, anh lia mắt nhìn con thuyền ở phía xa, lạnh lẽo đáp.
-Cố thiếu gia, ngài không ở trên thuyền chủ trì bữa tiệc của mình mà lại xuất hiện ở đây, chắc là muốn mời tôi lên thuyền, đúng không?
-A! Ý kiến hay làm sao!_Người được gọi là Cố thiếu gia như bừng tình đại ngộ nói, rồi hướng sang Giai Băng, nhếch môi_Đằng thiếu phu nhân, còn ngài?
Bị gọi tên đột ngột, Giai Băng hơi sững người một chút. Cô nhìn nụ cười thâm ý của đối phương, trong lòng không khỏi dấy lên chút khó chịu.
-Xuất giá tòng phu! Tôi không có ý kiến!
-Vậy được!_Đối phương nghe được câu trả lời thì tắt lịm nụ cười, hướng về phía Đằng Dạ nheo mắt_Đằng thiếu gia, mời!
Theo lời nói vừa "tan"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/1748639/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.