“Thật sự không cần anh đưa về?” Dật Thăng đứng dưới lầu, trong tay cầm chìa khóa xe.
“Không cần thật mà.”
Tiểu Miêu nhìn anh, cô đi ra vội quá, hại anh còn chưa kịp lấy quần áo, chỉ mặc chiếc áo len mỏng ở nhà, thấy dáng vẻ gầy gầy này của anh cũng không phải là loại có thể chống chọi với gió táp mưa sa, cô không thể để anh bị cảm được.
“Đúng rồi, em vẫn nên nói rõ ràng với con gái của chú Dư, ” Dật Thăng khuyên cô: “Anh thấy cảm xúc của cô ấy không ổn định lắm, thỉnh thoảng lại chạy tới phòng anh khóc như mưa. Con gái ở tuổi của cô ấy rất nhiều tâm tư, dù có là âm dương sai lệch mà động tâm với em, thì em cũng phải chịu chút trách nhiệm.”
Tiểu Miêu phiền muộn gãi đầu: “Em biết rồi biết rồi…” Đúng là người có bộ dạng càng đẹp đẽ thì càng dính nhiều phiền toái.
“Vậy, ” anh nhìn cô tươi cười: “Em đi đường cẩn thận nhé.”
“Biết rồi biết rồi ~~ “
“Về nhà nhớ gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho anh.”
“Được được ~~ “
“Trên đường đừng chõ mồm gây chuyện với người ta. Thấy bà già đứng bên đường cái thì đừng có mà vội vàng giúp người ta sang đường, có khi người ta cũng chẳng muốn sang đường đâu.”
“Em là người như thế sao…”
“Gặp trộm gặp cướp thì phải báo cảnh sát, đừng có cậy mạnh.”
“…”
“Còn nữa, …”
“Anh bạn, ” cô vỗ vỗ vai anh, biểu tình cực kỳ vô tội: “Chỉ số thông mình của em… chưa thấp đến mức ngay cả đi về nhà mà cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-sau-cua-tinh-yeu/2405552/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.