Thanh âm lớn trên không trung không ngừng nổ ra, thanh thép xoắn và cờ lê vẽ trên không trung từng đạo hư ảnh.
Lưu Bưu trong lúc nện mỗi cờ lê là một tiếng gào thét điên cuồng, uy mãnh vô cùng, không thể không nói, về khí thế, Lưu Bưu đã hoàn toàn áp đảo Trụ Tử.
Cục diện chiến đấu rất nhanh đã xuất hiện rõ ràng, bắt đầu Trụ Tử còn có thể đứng vững, dần dần dưới sự công kích như cuồng phong bạo vũ của Lưu Bưu thân thể Trụ Tử đã từ từ lui về phía sau, Lưu Bưu mỗi khi đánh một cờ lê, hắn lại phải lui về phía sau một bước, thân thể to lớn đều bị Lưu Bưu đánh cho còng xuống rất nhiều, tình huống đối với hắn không tốt.
Nhìn hai người đối kháng điên cuồng dữ dội, người xung quanh trong lòng đều nổi lên một nỗi sợ hãi, hai người này tựa hồ đã không phải là đánh nhau nữa, hoàn toàn là so khí lực ai lớn, mỗi lấn đều là hướng vũ khí đối phương mà đập, thanh thép và cờ lê chạm vào nhau phát ra thanh âm làm cho người ta có một cảm giác kinh hãi và e sợ, giống như mỗi lần đều là đập vào chính trái tim mình.
"Bồng!"
"Đương…"
Một tiếng nổ lớn, rốt cục Trụ Tử chống không được công kích cuồng bạo của Lưu Bưu, thanh thép xoắn trong tay rời ra rơi trên mặt đất, lúc này mọi người mới phát hiện, hộ khẩu Trụ Tử đã bị chấn vỡ, máu tươi đầm đìa, vẻ mặt ngũ quan Trụ Tử vặn vẹo, hiển nhiên, hắn rất đau đớn.
Lưu Bưu không có dừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-than-chi-lo/762333/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.