Trong khu chung cư tối tăm, xe Audi rách rưới, trên cửa sổ còn một đôi chân thò ra ngoài. Nó loảng xoảng chậm rãi ngừng lại.
Xùy!
Kéo phanh tay, ô tô ngừng lại, lờ mờ bốc lên khói đen.
Đầu tiên một bóng người chật vật leo ra từ trong cốp sau, lặng người nhìn cảnh bên ngoài, lộ ra vẻ mừng rỡ như điên vì sống sót sau tai nạn, gã cảm động sắp khóc lên.
"Ọe!!!"
Sau đó Cẩu Úc cúi đầu nôn thốc nôn tháo, gã ăn đồ ăn mấy giờ trước toàn bộ phun ra.
Ầm!
Cửa xe chỗ tay lái cũng chầm chậm mở ra.
Mạnh Lãng giống như sợi mì treo tòn ten trên cửa sổ, đầu rũ rượi chạm đất, tư thế này quả thực rất khó chịu, nhưng lúc này gã thật không muốn nhúc nhích tí nào.
Chỉ muốn yên tĩnh treo như vầy một hồi.
Cuối cùng, tiếng cởi dây an toàn vang lên, Phương Nhiên run rẩy ôm bụng lồm cồm bò ra từ trong xe.
Cũng mặc kệ mặt đất bẩn hay không, hắn trực tiếp nằm sõng soài trên mặt đất, cũng không tiếp tục suy nghĩ.
Chỉ muốn yên tĩnh nằm như vầy một hồi.
Hai người này quả thực là một đường đào mệnh, sức cùng lực kiệt.
“Hai người hỗn đản các anh, đến cùng làm cái gì! Vì sao có nhiều quái vật như vậy đuổi theo các anh!”
Từ trong cốp xe leo ra, Cẩu Úc run rẩy nôn một hồi, gã cắn răng nghiến lời nhìn hai bộ dáng hoàn toàn phế đi của hai người.
"Tâm thật mệt mỏi, không muốn giải thích."
"Chân mệt mỏi quá, không muốn giải thích."
“Hỗn đản!! Các anh nếu không giải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thi-da-chien-ma-phap-thieu-nam/503430/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.