Đông Phương Yên Nhiên kinh hỉ quay qua, biểu tình chợt cứng lại, thay vào đó là một mạt thất vọng:
"Ngươi?"
Nàng nhìn Diệp Phàm, có chút tức giận, nàng nghĩ đây là Diệp Phàm đang bỡn cợt mình.
Phía trước nàng vừa có một chút ấn tượng tốt với hắn, hiện tại cũng theo lời này tan thành mây khói
Giang thúc sắc mặt cũng âm trầm xuống, hắn tuy đánh không lại Diệp Phàm, cũng không đại biểu hắn sợ Diệp Phàm. Nhịn xuống lửa giận, hắn cố gắng giữ cho lời nói của mình không quá mất lễ phép:
"Diệp tiên sinh, trò đùa này không buồn cười một chút nào!"
"Diệp tiểu hữu, ngươi nhìn ra được?"
Trái ngược lại với biểu tình của hai người kia, Mạc Kình Thiên giây trước là sững sờ, giây sau mừng rỡ túm lấy Diệp Phàm, khó tin hỏi.
Nhìn đến biểu tình của Mạc Kình Thiên như vậy, Giang thúc lời nói vừa tới đầu lưỡi liền nuốt ngược trở lại, dùng ánh mắt đấy dò xét nhìn qua.
Diệp Phàm chậm rãi nhấp một ngụm trà, gật đầu:
"Bệnh này, ngươi chữa không nổi... Nói thế này cũng không quá, ngoài ta ra, không ai chữa nổi"
Thanh âm nhàn nhạt, bất quá ngữ ra kinh người, trong chốc lát, không ai kịp phản ứng lại đây.
"Thỉnh tiểu hữu đề điểm một hai..." - Mạc Kình Thiên lấy lại tinh thần đầu tiên, vội vã nói chuyện, không chút bận tâm mặt mũi.
"Mạc lão, thế này là..." - Đông Phương Yên Nhiên thử hỏi.
Nàng đối với lời tuyên bố của Diệp Phàm, đánh nhãn cuồng vọng, bất quá, nhìn phản ứng của Mạc Kình Thiên lúc này, nàng liền lâm vào rối rắm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thi-vo-dich-tien-de/1443443/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.