Quận chúa vừa cất lời, Vu Sùng không kịp nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng.
Đám binh sĩ đang chạy vòng quanh thao trường vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn.
Chỉ thấy Vu tướng quân oai phong lẫm liệt, rút đao tiến lên, rồi cùng Quận chúa giao đấu, đao phong vun vút va chạm với trường thương trong tay nàng, cuốn thành một trận chiến kịch liệt.
Bọn lính chỉ hận cổ mình không đủ dài, mắt không đủ tinh để nhìn cho rõ.
“Thế nào rồi?
Vu tướng quân thua chưa?”
“Này!
Đừng nói nhé, đừng nói… Vu tướng quân thật sự thua rồi!”
“Cũng đúng thôi, đấu với Quận chúa thì sao mà thắng được, không biết điều à?
Đến cả Tống thống lĩnh còn không phải đối thủ của Quận chúa kia mà!”
Đám quân sĩ nheo mắt cười cợt, trêu chọc nhau.
Vu Sùng, người vừa bị đánh rơi trường đao, thì sững sờ không thể tin nổi!
Hắn… hắn hoàn toàn không có ý nhường nàng, thậm chí chưa kịp nghĩ đến chuyện nhường.
Vốn dĩ hắn định đấu tầm ba bốn mươi chiêu, vừa giữ thể diện cho Quận chúa, vừa có thể chiến thắng, tránh để cái thói “khiêm nhường giả tạo” này lan rộng trong quân doanh.
Ai ngờ đâu, hắn lại bại dưới tay Quận chúa!
Thương pháp mà Quận chúa sử dụng chính là Tống gia thương pháp, bộ pháp phổ biến nhất trong quân đội Đại Lương.
Thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt, chỉ là ra chiêu nhanh hơn, thương pháp sắc bén hơn, lực đạo mạnh hơn mà thôi… Nhưng đúng vậy, chính vì thế mà hắn thật sự thua rồi.
Vu Sùng hít sâu một hơi, chắp tay nhận thua:
“Thân thủ của Quận chúa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thieu-hoa-tam-trao-that-lac-dich-ai-tinh/2860938/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.