Thái Hòa Đế nghe vậy liền nổi giận, mặt mày lạnh lùng: “Đây là quyết định của trẫm, không liên quan đến Hoàng tỷ.
Ai còn dám ăn nói lung tung, mẫu hậu cứ đánh chết kẻ lắm miệng, đừng nhắc chuyện này trước mặt trẫm nữa.”
Lý Thái hậu không ngờ con trai lại nổi giận đến thế, cảm thấy có chút ấm ức: “Mẫu hậu cũng chỉ vì muốn ngai vàng của con được vững vàng hơn thôi.
Con không cảm kích cũng đành, nhưng sao lại trách mắng thân mẫu mình?”
“Hiện tại, biên quân đang cố gắng giữ thành Tư Châu, chống chọi khó khăn.
Kỵ binh Nhu Nhiên vừa vây thành vừa tung hoành khắp nơi cướp bóc, tiếp tục như thế, không biết sẽ có bao nhiêu bá tánh vô tội phải chết.
Chẳng lẽ Hoàng thượng không đau lòng sao?”
Thái Hòa Đế sắc mặt u ám, im lặng hồi lâu mới nói: “Trẫm đau lòng, càng hận bản thân vô dụng!”
Nói đến đây, thân người đế vương khẽ lảo đảo.
Lý Thái hậu mặt biến sắc, vội lao tới đỡ lấy Hoàng đế, giọng nói run rẩy: “Con đừng nóng giận, đều là lỗi của mẫu hậu, nói nhiều làm con tức giận.
Con phải giữ tâm bình khí hòa, tuyệt đối không được bực dọc.”
Thái Khang Đế trước đây cũng từng ngất xỉu vài lần, và lần cuối cùng thì không bao giờ tỉnh lại.
Bệnh tình của Thái Hòa Đế cũng tương tự, không thể quá lao lực, đặc biệt kiêng kỵ cảm xúc dao động mạnh.
Thái Hòa Đế nhắm mắt, từ từ thở ra một hơi dài, sau đó mệt mỏi mở mắt: “Trẫm không sao, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.”
Lý Thái hậu vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thieu-hoa-tam-trao-that-lac-dich-ai-tinh/2862459/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.