Hai vị phiên vương, qua đó đã thấy rõ sự khác biệt.
Vũ An quận vương mang đầy oán hận, sắc mặt đầy phẫn nộ khi rời khỏi cung.
Trong khi đó, Hoài Dương Vương lại không chút oán trách, thậm chí xúc động đến rơi lệ, thành kính quỳ đợi được triệu kiến.
Trần Xá Nhân thầm nghĩ, hẳn Hoàng thượng đã đoán trước chuyện này nên mới đặc biệt bảo mình ra ngoài quan sát một phen.
“Xin đợi trong chốc lát, ta sẽ vào thông báo.”
Hoài Dương Vương ngoan ngoãn quỳ đợi.
Chỉ qua một tuần trà, Trần Xá Nhân đã quay lại, nói: “Mời Hoài Dương Vương theo ta vào gặp Hoàng thượng.”
Hoài Dương Vương lập tức đáp: “Từ hôm nay, ta không còn là phiên vương nữa.
Trần Xá Nhân cứ gọi thẳng tên ta, Giang Toàn là được.”
Trần Cẩm Ngọc thầm cảm thán.
Hoài Dương Vương, ở thế tuyệt vọng vẫn tìm được đường sống, quả thực không phải người tầm thường.
Dù mất đi tước vị, ông ta vẫn là thân thuộc của hoàng thất Giang thị, không thể để một thần tử gọi thẳng tên được.
Thêm phần kính trọng, Trần Cẩm Ngọc dẫn Hoài Dương Vương vào điện Chiêu Hòa.
Vừa vào điện, Hoài Dương Vương lập tức quỳ xuống dập đầu, cao giọng tạ ơn Hoàng thượng đã ban ân.
Giang Thiệu Hoa đặt tấu chương xuống, nhìn ông: “Đứng lên nói chuyện đi.”
Hoài Dương Vương vẫn không đứng dậy, cúi gằm mặt, thưa rằng: “Hoàng thượng, thần từ nhỏ sống tại phiên địa, suốt bốn mươi năm qua, số lần ở kinh thành chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Giờ đã bị giáng làm thứ dân, Hoài Dương quận và thần chẳng còn liên quan.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thieu-hoa-tam-trao-that-lac-dich-ai-tinh/2863752/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.