Trong khi Hộ bộ đang náo loạn vì chuyện của Vạn Lang trung, thì hắn đã bất đắc dĩ theo nhóm ngự tiền thị vệ vào cung.
Tần Hổ vào bẩm báo, còn Vạn Lang trung thì đứng đợi bên ngoài điện Chiêu Hòa.
Có lẽ do tiết trời vẫn còn oi bức, mồ hôi hắn chảy ròng ròng trên trán, thấm ướt một mảng áo sau lưng, dính bết vào người, trông rất khó coi.
Tuy nhiên, giờ hắn cũng chẳng còn tâm trí để ý đến điều này, chỉ thỉnh thoảng giơ tay lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.
“Hoàng thượng truyền triệu Vạn Lang trung vào điện yết kiến.”
Vạn Lang trung cố trấn an bản thân, bước vào điện, không dám ngẩng đầu lên, cúi rạp người hành lễ: “Thần tham kiến Hoàng thượng.”
Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của nữ hoàng đế vang lên bên tai: “Vạn Lang trung, ngươi có biết vì sao trẫm triệu ngươi đến đây không?”
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế, đáp: “Bẩm Hoàng thượng, thần không biết.”
Lão cáo già này đâu dễ dàng thừa nhận, hắn tuyệt đối không tin vào chuyện “thành thật thì sẽ được khoan hồng”.
Chỉ cần khăng khăng nói rằng mình chỉ làm theo quy tắc của Hộ bộ, cùng lắm cũng chỉ là làm việc chưa tốt.
Nếu thừa nhận hành vi tư túi, đó sẽ là tội th*m nh*ng nặng nề, có thể phải vào ngục chịu hình.
Giang Thiệu Hoa nhếch môi cười khinh miệt: “Mọi chuyện ngươi làm ở Hộ bộ, trẫm đều nắm rõ.”
“Ngươi thân là Lang trung Hộ bộ, được giao nhiệm vụ bán tài sản của phủ Cao Lương Vương để đổi lấy bạc cho quốc khố.
Ngươi cũng xem như là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thieu-hoa-tam-trao-that-lac-dich-ai-tinh/2863759/chuong-674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.