Trần Thừa tướng tuy là văn thần, nhưng cũng đã từng chứng kiến cảnh quân đội diễn võ, nên ung dung đàm tiếu, thần thái hết sức bình tĩnh.
Đổng Thượng thư cùng các đồng liêu thì bị khí thế sát phạt của võ tướng làm cho kinh ngạc.
“Diễn võ hôm nay, chẳng lẽ sẽ không tránh được đổ máu?”
Đổng Thượng thư thấp giọng hỏi Dương Thượng thư bên cạnh.
Đổng Thượng thư luôn ra sức thúc đẩy cải cách khoa cử, nên không được lòng nhiều người trên triều.
Chỉ có Dương Thượng thư là bằng lòng để ý đến ông: “Đã động đao động thương, tất nhiên phải thật giả phân minh.
Bị thương nhẹ là chuyện thường, thấy máu cũng không phải chuyện lạ.”
“Ngài không thấy Tôn thái y dẫn theo một nhóm nữ y quan đứng bên cạnh sao?
Chính là chuẩn bị sẵn sàng để chữa trị cho binh lính bị thương đấy.”
Đổng Thượng thư liếc mắt nhìn Tôn Trạch Lan, vị thái y thần sắc trầm ổn, không khỏi nhỏ giọng tán gẫu: “Phải rồi, nghe nói Tôn thái y và Tần Thị vệ là một đôi, nhưng sao đến giờ họ vẫn chưa thành thân nhỉ?”
Các quan viên cao cấp trong triều khi bàn tán riêng tư chẳng khác nào mấy mụ bà hàng chợ.
Dương Thượng thư mỉm cười, khẽ nói: “Ta nghe Dương Chính kể, Tần Thị vệ từ nhỏ đã ngưỡng mộ Tôn thái y.
Tôn thái y vẫn luôn chưa xuất giá, Tần Thị vệ cũng vì thế mà chờ đợi đến tận bây giờ.
Tính ra cũng đã quấn quýt hơn mười năm rồi.
Tôn thái y sang năm sẽ hai mươi sáu, chắc hẳn không còn lâu nữa đâu.”
“Tần Thị vệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thieu-hoa-tam-trao-that-lac-dich-ai-tinh/2863960/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.