“Khởi bẩm Đại tướng quân!
Người chúng ta phái đi đã đuổi kịp kỵ binh Nhu Nhiên, còn giao chiến với chúng.
Thương vong khoảng hai trăm người, buộc phải rút lui trở về.”
Một vị võ tướng râu ria lởm chởm vội vã bước vào đại trướng của chủ soái biên quân, khẩn trương chắp tay bẩm báo.
Phạm đại tướng quân, người đã nhiều ngày liền không được ăn uống tử tế, sắc mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ ngầu vì lo âu, nghe vậy, chân mày giật mạnh một cái, giận dữ quát:
“Ai cho phép bọn họ rút lui?
Truyền lệnh của bản tướng quân, bảo họ tiếp tục truy kích!”
Vị võ tướng cúi đầu, hạ giọng thay đồng liêu biện hộ:
“Đại tướng quân bớt giận.
Không phải chúng ta muốn rút lui, mà thực sự bọn man di Nhu Nhiên quá hung tợn, giết chóc điên cuồng, huynh đệ không trụ nổi.
Nếu không rút về thành, toàn quân có lẽ sẽ phải bỏ mạng nơi đó.”
Phạm đại tướng quân siết chặt lá thư trong tay, lửa giận bừng bừng phun trào:
“Nhưng cũng không thể để bọn man di Nhu Nhiên mặc sức tàn sát, cướp bóc khắp nơi!
Làm binh lính ăn lương triều đình, lúc này chính là thời điểm phải xả thân vì giang sơn bách tính của Đại Lương triều.”
“Truyền quân lệnh ngay lập tức!
Chỉ giữ lại một vạn người trấn thủ thành, số còn lại toàn bộ xuất quân, truy kích Nhu Nhiên man di, giết được bao nhiêu thì giết!”
Vị tâm phúc võ tướng bị mắng đến nước bọt đầy mặt, đành bất đắc dĩ lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy ra ngoài truyền đạt quân lệnh.
Phạm đại tướng quân hít sâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thieu-hoa-tam-trao-that-lac-dich-ai-tinh/2863963/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.