Nghĩa Châu quân có tổng cộng sáu nghìn binh sĩ, doanh trại tuy rộng rãi, nhưng khi xa giá đến, ba vạn cấm vệ Nam Dương cũng theo cùng, khiến vấn đề chỗ ở trở thành một nan giải.
Tướng quân trấn thủ Nghĩa Châu ban đầu vô cùng lo lắng, mặt mày ủ dột.
Chỉ đến khi thấy Tống Uyên – Thống lĩnh cấm vệ – sắp xếp quân lính tự dựng trại nghỉ ngơi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Vị tướng này họ Phạm, là đường chất của Đại tướng quân Phạm Dương.
Đối với Đại Lương, các thế gia võ tướng chỉ đếm trên đầu ngón tay, con cháu tài giỏi của từng nhà đều được phân bổ đến các doanh trại để rèn luyện.
Trong số hậu bối Phạm gia, Phạm tướng quân có thể xem là người xuất sắc nhất, tuổi vừa bốn mươi đã ngồi vào vị trí võ tướng tứ phẩm.
Phạm tướng quân không chỉ biết luyện binh đánh trận mà đầu óc cũng linh hoạt, khéo léo trong giao thiệp.
Hắn âm thầm tìm đến Tống Uyên, cười niềm nở, mở lời bắt chuyện:
“Tiểu tướng từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của Tống thống lĩnh.
Gia phụ thường nhắc đến ngài trong thư, hôm nay cuối cùng cũng được diện kiến.
Trong những ngày tới, tiểu tướng mong được kết giao nhiều hơn, học hỏi được một hai phần từ ngài thì thật là lợi ích vô tận.”
Tống Uyên là người trầm lặng, không ưa những lời sáo rỗng, chỉ nhàn nhạt cười đáp:
“Giờ mà là ta, tuyệt đối không có thời gian rảnh để đi giao thiệp.
Nếu tướng quân còn chút thời gian, tốt nhất là nên kiểm tra toàn bộ doanh trại, chỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thieu-hoa-tam-trao-that-lac-dich-ai-tinh/2863990/chuong-845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.