Năm Chiêu Bình thứ mười hai, tháng Tám.
Từ canh năm, cổng thành Nam Dương quận đã rộng mở, hai bên cổng chen chúc đầy dân chúng.
Bọn họ ai nấy đều kích động, tranh nhau vươn cổ ngóng trông:
“Hoàng thượng tới chưa?”
“Sắp rồi, sắp rồi!
Ta đã nghe thấy tiếng vó ngựa rồi!”
Vô số tuấn mã đang lao nhanh về phía cổng thành, tiếng vó ngựa dồn dập tựa sấm rền, làm mặt đất rung lên không ngớt, chẳng khác nào tâm tình hân hoan, sôi trào của bách tính.
“Quận chúa của chúng ta đi suốt mười hai năm, giờ cuối cùng cũng trở về!”
“Quận chúa của chúng ta nay đã là thiên tử Đại Lương, phải đổi cách xưng hô, gọi là Hoàng thượng mới đúng.
Chốc nữa khi Hoàng thượng vào thành, mọi người chớ có hô nhầm!”
Giữa tiếng bàn tán sôi nổi, náo nhiệt ấy, Nữ Đế bệ hạ cuối cùng cũng thúc ngựa tiến vào cổng thành.
Dân chúng đã chen chúc từ nửa đêm, vất vả lắm mới giành được vị trí hàng đầu, lúc này ra sức vẫy tay, khàn giọng hô to:
“Hoàng thượng vạn tuế!
Hoàng thượng vạn tuế!”
Quận chúa của bọn họ—cuối cùng cũng trở về rồi!
Những người bị chắn ở phía sau thì kiễng chân ngóng nhìn, nhưng phía trước toàn là đầu người chen chúc, chẳng thấy được gì, chỉ có thể vừa hô theo, vừa cố hết sức xô đẩy tiến lên.
Biển người cuồn cuộn, cảm xúc dâng trào.
Cấm vệ quân duy trì trật tự hai bên đường cũng phải trầm mặt, đẩy lùi đám đông về phía sau.
Nữ Đế bệ hạ cưỡi trên lưng tuấn mã, nhìn cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/do-thieu-hoa-tam-trao-that-lac-dich-ai-tinh/2863993/chuong-848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.