Kim đồng hồ chỉ 2h sáng, Triệu Hương Nông nằm trên giường, quay mặt về phía Tống Ngọc Trạch đang nằm trên sofa. Khác với ba đêm hôm trước, Tống Ngọc Trạch không quay mặt vào sofa, mà quay mặt nhìn về phía cô.
Cô cười với anh, anh cũng cho cô thấy nụ cười của mình.
"Tống Ngọc Trạch, mẹ của anh là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy." Cô nói với anh.
Triệu Hương Nông đã từng nhìn thấy ảnh của mẹ Tống Ngọc Trạch. Đó là người phụ nữ đẹp nhất mà cô từng thấy. Lúc đó bà khoảng ba mươi tuổi, khoác áo choàng, đẹp đến độ khiến người ta không dám tùy tiện chạm vào. Tống Ngọc Trạch có đôi mắt giống hệt mẹ anh.
"Tôi đoán, chắc hẳn ba anh rất yêu bà ấy."
Hồi lâu sau, Triệu Hương Nông không nhận được lời đáp từ Tống Ngọc Trạch, ngược lại, anh không còn nhìn cô nữa.
"Tôi có thể sang chỗ em không?" Anh thấp giọng hỏi cô.
Triệu Hương Nông gật đầu.
Tống Ngọc Trạch rời khỏi sofa đến bên cô, bọn họ cùng nằm trên một chiếc giường. Cô vẫn giữ tư thế quay mặt về phía sofa như cũ, anh nằm kề bên cô, ôm cô từ phía sau.
"Xinh đẹp cũng khiến người ta mắc bệnh." Giọng nói lạnh nhạt của Tống Ngọc Trạch vang lên trên đỉnh đầu cô: "Triệu Hương Nông, mẹ tôi là một người mắc bệnh yêu bản thân thái quá. Trong quyển nhật ký của mình, lời cuối cùng bà ấy để lại chính là: Tốt quá, mình không cần lo lắng mặt của mình có đầy những nếp nhăn đáng sợ, vòng eo phát tướng gấp đôi nữa rồi.
Lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doa-hoa-toi-loi/927507/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.