Lăng Nhất rất thích cặp kính này, cậu không chỉ dùng ngắm bầu trời đầy sao kia mà còn đeo nó đi dạo
quanh hành lang con tàu.
Nhiều dải vô hình trong quang phổ được biến đổi thành ánh sáng có nhìn thấy được, khiến toàn bộ tàu
vũ trụ bị bao phủ trong một vầng hào quang nhiều màu mờ ảo, đặc biệt là những dụng cụ thí nghiệm
này có màu xanh tím hoặc hơi đỏ của máy móc. Nó lung linh, đẹp đẽ, không hề lạnh lùng như thường
lệ.
Lăng Nhất xem xong, sau đó quay lại nhìn Lâm Tư.
Lâm Tư đứng trêи bục trong suốt, đứng trong một biển tia sáng nhìn mình, những tia sáng đó từ từ
dâng trào quanh người anh, cảnh tượng đẹp đến mơ màng.
Ánh sáng lúc này thật không thể xóa nhòa, nó gần như là giới hạn trong trí tưởng tượng của cậu về
những điều đẹp đẽ trêи đời.
Quy luật điều hành vũ trụ nói rằng mọi thứ đang sống sẽ chết, mọi thứ bạn có thể sẽ mất đi và thời
gian sẽ không bao giờ quay trở lại.
Để rồi một ngày nào đó, cậu sẽ vĩnh viễn rời xa cõi đời này như những người thân đã
khuất của mình.
Đến lúc ấy, điều cậu không thể quên sẽ là cảnh này — Lăng Nhất đột nhiên nghĩ.
Cảnh tượng này – Lâm Tư đang nhìn cậu, đằng sau đó là những ngôi sao im lặng vĩnh cửu và đại dương
bụi trần, cùng với ánh sáng của ngôi sao cách xa hàng nghìn năm ánh sáng, sẽ cuốn lấy cuộc đời anh.
Lâm Tư nhìn Lăng Nhất, vừa nãy còn đang hứng thú nhìn nhìn xung quanh, nhưng khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doa-hong-cua-con-meo/1466385/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.