Nước mắt Thẩm Tô Khê cứ lẳng lẽ rơi xuống như thế.
Rõ ràng là không tiếng động, không hiểu sao còn nặng nề hơn tiếng gió quật vào cửa sổ.
Giang Cẩn Châu nắm lấy bàn tay cô, dịu dàng hôn lên. Lúc buông tay, anh khẽ lau nước mắt trên mặt cô, không nhịn được mà hỏi: "Sao em lại khóc?"
Thẩm Tô Khê bất giác nhận ra mình có chút mất mặt, cô khịt khịt mũi, mở miệng phản bác.
Nước mắt đã ngừng rơi, nhưng giọng nói của cô vẫn còn run rẩy.
Giang Cẩn Câu chỉ nghe loáng thoáng được mấy chữ: "Tại nước mắt tự rơi."
"......"
Anh chủ động cho cô bậc thang xuống nước: "Ừm, tại anh bắt nước mắt em tuôn ra."
Thẩm Tô Khê lập tức nghẹn lại.
Xin đừng tiếp tục chủ đề mất mặt này nữa.
Cô im lặng một lúc.
"Em tới Tô gia, thật ra cũng vì muốn nhìn thấy một chút dấu vết sinh hoạt của ông ấy." Ngón tay cô khẽ vuốt ống tay áo anh: "Em muốn gặp ông ấy, nhưng em không dám đến nghĩa trang, cho nên chỉ có thể đến nhà ông ấy nhìn thoáng qua."
Khi còn nhỏ cô có rất nhiều bạn, nhưng bọn họ đều rất khác biệt so với cô.
Bọn họ có cha, có thể không kiêng nể gì mà làm nũng với cha mình.
Thẩm Thanh quả thật cho cô rất nhiều thứ, khiến tuổi thơ cô dường như giàu có và sung túc hơn bất cứ ai trong phố.
Nhưng tất cả đều không thể thay thế hình bóng người cha trong lòng cô.
Giang Cẩn Châu nhẹ nhàng hỏi: "Vậy em đã thấy ông ấy chưa?"
Hơi thở của Thẩm Tô Khê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doa-hong-kieu-ngao/2291795/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.