Mấy câu này dường như đã chạm vào trái tim của chàng trai trẻ, cậu nhìn xem Lâm Thanh Âm đang ngồi xếp bằng trên cỏ, có chút nghi ngờ mà đi tới: “Cô ấy là thầy bói sao?” Cậu cúi đầu nhìn giá trên cuộn giấy, rồi quay đầu lại nhìn mấy bác trai bác gái người quen: “Cô ấy nhỏ tuổi như vậy mà cũng xem bói được sao?”Một bác lớn tuổi dùng tay làm động tác cố lên với cậu: “Cứ bói xem thử là biết được ngay không phải sao?”“Được rồi.” Chàng trai cười khổ móc điện thoại ra muốn chuyển khoản: “Dù sao tôi cũng chỉ có hơn một nghìn tệ, tiêu hết thì thôi.”Sau khi chuyển khoản cho Vương béo, Vương béo đếm đủ một nghìn rồi đặt vào trong túi Lâm Thanh Âm.
Đám người hóng hớt lùi ra sau nhường chỗ, để lại cho chàng trai một chỗ ngồi trên mặt đất.Đôi mắt của Lâm Thanh Âm nhìn thấy mây đen bao phủ số mệnh của chàng trai khiến cho trên mặt cậu toàn là vận rủi, cô hơi đồng cảm nhìn cậu: “Tên gọi như thế nào?”“Tôi tên là Khương Duy.”“Khương Duy!” Lâm Thanh Âm gật gật đầu: “Muốn xem mệnh hay xem chữ?”“Có cái gì khác nhau sao?” Khương Duy lau mặt, dáng vẻ sống không còn gì để luyến tiếc: “Cứ xem đại đi, dù sao tôi cũng không biết phải xem cái gì, nếu như cô tính ra tình hình của tôi thì tôi cũng chẳng biết bây giờ phải làm sao.”Lâm Thanh Âm đưa giấy bút qua: “Viết bát tự của anh vào đây đi.”Lúc Khương Duy sinh ra đã có giấy khai sinh, trên đó có giờ phút chính xác.
Hồi trước Khương Duy đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doan-menh-dai-su-la-hoc-ba/832210/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.